Nhiều lúc trong đời, có khi thấy lẻ loi không có người hiểu mình. Hay như những mối quan hệ bỗng dưng tách xa nhau. Càng đi càng xa, rơi rụng dần những con người vốn gắn bó thân tình. Xin bạn hiểu rằng, vì đã đến ngã rẽ, bài học tự thân cần phải có, nên người đồng hành cũng vì vậy mà đổi thay.
Mỗi người sinh ra tuỳ theo tầng nhận thức mà có con đường đi khác nhau. Nếu ví đích đến nằm ở đỉnh núi. Tuỳ theo nhân duyên, có người xuất phát ở chân núi, triền núi, mé bên này hoặc bên kia núi. Vậy thì người ở nơi này làm sao mà thấy được người ở nơi khác, chỉ có thể biết những ai đang cùng trên hành trình. Để đôi khi quay qua an ủi, sẻ chia, nương tựa nhau một lúc, chứ rồi cũng phải tự bước đi.
Ai cũng có những nỗi khổ riêng. Cái hay là biết nhưng không bị nó tác động, mà còn dùng đó là điều kiện để nâng tầng năng lượng của bản thân. Chứ nhiều khi suôn sẻ quá lại không có động lực phát triển.
Thì rồi khi lên đến đỉnh núi, sẽ gặp lại nhiều người thân quen trước đây. Ai đi nhanh thì đến trước, ai đi chậm thì đến sau. Người lên trước chờ người đến sau.
Nghĩ như vậy để lòng được an trước những chia ly, mất mát của vô thường.
Và trên hành trình đó, khi chúng ta hội tụ đủ định lực sẽ bật được những chướng ngại tương ứng. Nhưng vẫn nhớ đích đến là đâu, để đừng dừng chân ngang đường, bám chấp vào điều gì quá lâu. Hành trang càng nhẹ, càng dễ đi xa và nhanh.

Đừng sợ người khác bỏ rơi, không nghe chúng ta nói. Chỉ sợ mình chưa đủ lực để lan toả.
Không cần phải để tâm, chê trách, phê phán ai đó đi sai đường. Thời gian đó chúng ta để dành sống an vui, bước thong dong và tận hưởng mọi khoảnh khắc trên chặng đường đi qua.
Càng gần đỉnh núi, càng cảm thấy không khí trong lành. Càng sống gần với chân lý càng thấy mọi thứ sáng tỏ. Càng gặp nhiều những người an nhàn, thông tuệ, tích cực là biết hành trình của chúng ta đã bớt nhọc phần nào. Và sau cùng tất cả chúng ta đều sẽ gặp lại nhau.